[Ch 2.2] Săn mỹ kí


Editor: Song Thiên
Chương 2.2: Tá thi hoàn hồn

Danh Hương nghĩ 

” Nếu đã đến đây, chi bằng cứ để vậy đi , về sau liền lấy cái danh tính Nam Cung Khải Nhã này để lừa đảo cũng tốt lắm, dung mạo giống ta thật sự rất tốt, còn có thể có võ công, ha ha, tử lão đầu bảo ta tìm nam nhân có săm hình rồng, ta liền chậm rãi tìm , hiện tại bổn cô nương 16 tuổi, cách 25 tuổi còn có 9 năm kia a, ta liền không tin ta tìm không thấy, hắc hắc, tử lão đầu ngươi chờ xem “.

” buồn bực nhất chính là khuôn mặt trông non nớt như vậy, vừa thấy tựa như tiểu hài tử, như thế nào câu dẫn được mỹ nam, không phải là thân thể mình cũng không còn phát dục đi. ” Nghĩ đến đây, Danh Hương nằm không được rồi, một cước đá chăn bay qua mà bỏ chạy đến trước bàn trang điểm, nhìn về gương đồng cao cỡ nửa người phía kia.

Chỉ thấy trong kính một nữ tử tóc dài như thác nước vấn lên một đoạn, còn lại để xõa đến hông, mặc một bộ nội y màu trắng bó sát người, khuôn mặt siêu cấp đáng yêu, vóc dáng ước chừng khoảng 1m6. Đùi nhỏ thon dài thẳng tắp, éo nhỏ mềm mại uyển chuyển nhỏ bé, cặp mông đẹp kiều mị mượt mà, bộ ngực đầy đặn cao thẳng , nhìn không khỏi làm mặt người ta đỏ hồng. Này rõ ràng chính là dáng người ma quỷ hoàn mỹ , lại chết tiệt đi với gương mặt tiểu oa oa. Lão thiên gia thật sự là hội trêu cợt người ta a, Danh Hương nhìn bộ dáng của mình trong kính, không khỏi cong lên cái miệng nhỏ nhắn. Khả nghĩ lại, này Nam Cung Khải Nhã so với Liễu Danh Hương được hơn, cuối cùng có tiến bộ, đáng yêu liền đáng yêu , hắc hắc, vừa vặn tài mạo song toàn, ta liền không tin mỹ nam không tìm đến, yeah, Danh Hương, cố lên! , no, no,no là Khải Nhã cố lên! Muốn thói quen, thói quen, Khải Nhã, Khải Nhã, cố lên! Ha ha. . .

Danh Hương đang đối diện với gương đồng tự kỷ xoa ngực sờ mông thì một tiếng “Nhã Nhi ’ đem nàng sợ tới mức chạy nhanh quay về trên giường, bởi vì cổ đại không có đệm , cho dù giường của Khải Nhã đã trải nệm nhiều lần thật sự mềm mại rồi, nhưng cái đầu nhỏ bé hay chính xác hơn là do động tác thô lỗ của nàng, bị tấm ván gỗ giường đâm cho làm đau, cho nên mọi người tiến vào khi chỉ thấy nàng nằm ở trên giường cắn chặt hai hàm răng, nhắm chặt hai mắt.

“Nhã Nhi, làm sao ngươi , có phải hay không đầu rất đau, mau, Tiểu Văn, đi truyền Hàn Thái y .” Danh Hương chỉ cảm thấy một bàn tay ấm áp kéo lấy tay nàng, gắt gao cầm.

“Dạ, Vân phu nhân, nô tỳ liền đi.”

Danh Hương mở to đôi mắt của nàng, nhìn đến mỹ nhân mỹ lệ ngồi bên cạnh giường đang nắm chặt tay nàng. Xem nàng ta bộ dạng khẩn trương mau khóc, có thể khẳng định vị này là nương rồi, nhưng khi nhìn nữ nhân này hai mươi mấy tuổi dạng ( thực tế 33 tuổi ), ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, thật đúng là khó có thể tưởng tượng có một nữ nhi 16 tuổi. Danh Hương cảm thấy nữ nhân này nhiều nhất chỉ có thể nhìn thành tỷ tỷ của nàng.

“Nhã Nhi, ngươi khá hơn không, nương ngươi lo lắng, hai ngày đều ăn không ngon bữa, ngủ không yên giấc. Cha cũng thật sợ ngươi nếu không tỉnh lại nương ngươi lại bị bệnh.”

Danh Hương hướng lên nhìn vị nam tử thân mặc trường xam xanh lục bên hông đeo một khối bạch ngọc, nhiều nhất bất quá 25 tuổi ( thực tế 38 tuổi ) ánh mắt đang dùng ôn nhu nhìn mình.

“Trời ạ, nam nhân này là cha ta, trách không được Khải Nhã bộ dạng mặt giống oa oa đâu rồi, nguyên lai là giống cha nàng ta. Ha ha, hắn nhìn qua thật đáng yêu a, tuy rằng giữa lông mày lộ ra một cỗ anh khí, ngũ quan cũng rất anh tuấn , nhưng chỉ có mặt béo đô đô , nhớ…quá xoa bóp. Như vậy khuôn mặt thấy thế nào cũng không giống như là vị Thừa tướng đại nhân, hảo hảo cười a. ’

Danh Hương trong lòng nghĩ như vậy, không khỏi toét ra miệng lộ ra tươi cười.

“Cha, nương, ta tốt hơn nhiều, còn có gật đầu choáng váng, không có gì đáng ngại, đối với ngươi rất nhiều sự việc không nhớ nổi rồi, khả năng do đụng đầu đã mất đi ký ức” , Danh Hương vừa nói vừa giả bộ một bộ dáng đáng thương, mắt to chớp một chút, một hồi nhìn xem người cha trên danh nghĩa của nàng, một hồi lại nhìn xem vị nương trên danh nghĩa của nàng kia.

“Cái gì? Tại sao có thể như vậy?” Chỉ thấy này nam nhân đáng yêu nhíu mày, nắm chặc nắm tay, này khuôn mặt đáng yêu nhất thời nổi giận đùng đùng, trở nên nghiêm nghị, ánh mắt cũng sắc bén , . Cùng với người ôn nhu vừa nãy thật sự là hai người khác nhau hoàn toàn.

“Vấn Thiên tiểu tử đó rất kỳ cục rồi, sớm nói với hắn không cần dạy Nhã Nhi võ công, hiện tại khiến cho tiểu muội biến thành như vậy, phạt hắn ở lại Diện Bích Tư quá ba ngày!” Lời nói vừa buông ra, Danh Hương chợt cảm thấy độ ấm trong phòng giảm xuống vài độ, nhịn không được sợ run cả người. Nghĩ thầm không hổ là Thừa tướng, nổi giận lên rất có khí thế, đủ uy nghiêm .

“Lão gia ngươi làm gì a, nhìn ngươi đem Nhã Nhi hù thành cái gì a, nói cho cùng Thiên nhi cũng không phải cố ý đả thương Nhã Nhi, Nhã Nhi gặp chuyện không may, thương tâm nhất đúng là Thiên nhi rồi, ngươi đừng tức giận như vậy, cẩn thận giận quá phá hư thân thể, ai.” Vân phu nhân nhỏ giọng nói mà bắt đầu chảy dài hai hàng nước mắt .

Danh Hương là ghét nhất thấy người khác khóc , “Như thế nào cổ đại nữ tử đều nước mắt ngập thành vậy, ai. ’

“Nương, ngươi đừng khóc nữa, đầu ta vừa rồi thật đau đớn, cha nói cho ngươi cười đấy, chờ khi đem nhị ca gọi tới, ta nhưng không nghĩ nhị ca thương tâm, cha, ngươi mau nói với nương a, đừng khóc nữa a, phòng muốn chìm rồi nè .” Danh Hương một bên luống cuống tay chân giúp nương mình lau nước mắt, một bên dùng ánh mắt nói với cha ngăn nương khóc, trên trực giác cảm thấy nhị ca hẳn là thực sủng chính mình.

Nam Cung Khải đột nhiên cảm giác được nữ nhi thật sự đã mất đi kí ức, như thế nào so với trước kia hoạt bát hơn thiệt nhiều, đổi tính khác hẳn trước. Bất quá lúc này hắn cũng không còn đầu óc để nghĩ lại, bởi vì hắn nhìn đến bảo bối phu nhân của mình khóc đến hoa lê vũ đái , tâm đều đau, chạy nhanh bồi cười nói: “Vân nhi, đừng khóc, tốt lắm, tốt lắm, ngươi xem Nhã Nhi đầu vừa muốn đau, ta biết ngươi cũng đau lòng Thiên nhi, ta không phải dọa dọa hắn nha, hắn cũng trưởng thành rồi, không thể già gặp rắc rối a, ta không phải muốn cho hắn kiềm chế tâm tính chứ sao.” Nói xong liền ôm Vân phu nhân nói nhỏ.

Danh Hương nhìn đến cha chính mình sắc mặt thay đổi nhanh hơn lật trang giấy, không khỏi xem thế là đủ rồi, bất quá cũng xác nhận Tiểu Văn nói vợ chồng tình thâm, Khải Nhã thật sự có một cặp cha nương hảo hảo tốt, nghĩ đến cái kia chuyện phu nhân cũng kém không đến đi đâu, Danh Hương âm thầm vui sướng, xem ra xuyên qua đến nơi đây thật đúng là không sai.

Vân phu nhân tuy rằng thấy nữ nhi của mình biến hóa kỳ quái, bất quá nhìn đến khuôn mặt trẻ con của tướng công mình một bộ dáng thật khẩn trương, không khỏi nín khóc mỉm cười. . .

Trong phòng độ ấm nhất thời bay lên vài độ. . .

Hàn Thái y tinh tế vì Khải Nhã kiểm tra rồi một lần, cùng Thừa tướng cùng phu nhân nói Khải Nhã có khả năng đụng vào đầu, trong đầu có ứ máu, làm cho tạm thời mất trí nhớ, chờ máu hết tụ sẽ khôi phục trí nhớ, kêu mọi người không cần lo lắng, liền kê đơn thuốc giúp chóng tan máu, liền lui xuống.

Dừng ở đây, Liễu Danh Hương chính thức biến thân làm Nam Cung Khải Nhã. Danh Hương cũng không giống như đều là tiểu thuyết xuyên việt trong kia chút nữ chủ già sợ người khác nhìn ra mình không phải là thân thể chủ nhân, ngẫm lại xem linh hồn xuyên qua, cho dù tính cách đại biến, vừa vặn thể dù sao cũng là vẫn là nguyên chủ nhân, chỉ cần mình nhận định, còn sợ người khác hoài nghi bất thành, có bao nhiêu người sẽ tin linh hồn xuyên qua a, không phải là mình gặp phải, đánh chết cũng sẽ không tin điều này. Cho nên Liễu Danh Hương có thể quang minh chính đại dùng thân phạn Nam Cung Khải Nhã này mà sống, ha ha. . .

Tjnhljnh: ti tiện, thật quá sức ti tiện. nàng… thật sự xem hết của Nhã nhi a*che mặt*để lộ ra 2 con mắt sáng rực*
Nhã Nhi: Ngươi.. ngươi…*tay run run chỉ* đồ đê tiện… lập tức cút cho ta*đá đá*
Hương nhi: *che mặt* ai nha… hảo hảo ngai nha. tha khinh.

Bình luận về bài viết này